Thương Binh VNCH - họ là những anh hùng giữ nước năm xưa
Dương Nguyệt Ánh xin kính chào tất cả quý vị,
Thưa quý vị, năm
1975 khi Ánh ngồi trên chiếc trực thăng rời khỏi Sài Gòn trong buổi
chiều cuối cùng, Ánh đã ứa nước mắt khóc vì những gì mình vừa mất, và
xót xa lo sợ cho số phận của những người ở lại. Lúc đó Ánh đã tự hỏi về
số phận của người lính Việt Nam Cộng Hòa còn đang ở lại chiến đấu cho
đến giờ phút sau cùng để cho Ánh được sống còn và ra đi tìm tự do. Bây
giờ thì chúng ta đã biết số phận những người lính đó rồi, phải không ạ.
Ngoài những người đã hy sinh đền nợ nước, tất cả còn lại đã phải chịu đựng
những năm dài đày đọa trong những trại tù cộng sản. Nhưng cái buổi
chiều tháng Tư năm 75 cũ với tâm trạng của một người, một tâm trạng bàng
hoàng của người vừa mất nước tan nhà, Ánh đã không kịp nghĩ đến một
thành phần chịu thiệt thòi nhiều nhất trong những người phải chịu thiệt
thòi, khốn khổ nhất trong những người phải khốn khổ, đó là thương phế
binh Việt Nam Cộng Hòa.
Sau năm 1975, họ trở thành những kẻ sống
bên lề xã hội. Đối với chính quyền mới họ là những kẻ thù cũ và họ đối
với những thế hệ con em lớn lên sau này thì họ chỉ còn là một hình ảnh
của một quá khứ mờ nhạt và thuộc về một giai đoạn lịch sử đang cố tình
bị bôi xóa. Ngoài cái nỗi đau tinh thần của một quân đội vừa bị bức tử,
họ còn chịu đựng những cái đau về thể xác vì thương tích, vì bệnh tật
và nghèo đói trong một cái chế độ mà bất cứ ai có liên hệ đến chính
quyền cũ đều phải chịu đựng một cuộc trả thù tàn khốc thì còn có ai có
điều kiện, cơ hội để mà giúp đỡ thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa, còn
có ai nhớ đến họ và làm gì được cho họ ngoại trừ chúng ta những người
Việt Nam tị nạn tìm tự do, tị nạn vì tự do năm xưa và đang sống sung túc
ở bên ngoài quê hương.
Trong mắt chúng ta, họ là những anh hùng
giữ nước năm xưa và là những ân nhân cần được quan tâm săn sóc bây giờ.
Số tiền chúng ta gởi về không phải chỉ để xoa dịu những khó khăn về vật
chất của họ mà còn là một an ủi tinh thần rất là lớn lao cho họ vì
người cộng sản bảo họ là những kẻ thua trận và đi lầm đường và muốn cho
họ phải khổ, phải tủi, phải nhục. Nhưng chúng ta nhất định không để
những anh hùng và ân nhân của mình phải chịu tủi nhục vì chúng ta không
vô ơn.
Năm xưa, một phần thân thể và cả cuộc đời của họ đã hy
sinh cho chính nghĩa tự do và cho sự sống còn của tất cả chúng ta. Tri
ân và vinh danh họ là cách chứng minh hay nhất là năm xưa họ đã không hy
sinh lầm cho chúng ta.
Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa không
phải là những trẻ mồ côi, hay là những nạn nhân bão lụt đang trông chờ
vào lòng bác ái hay là sự thương hại của chúng ta. Họ chính là chủ
những món nợ ân tình mà chúng ta đã vay ngày trước, dẫu chủ nợ không có
khả năng đòi nhưng chẳng lẽ Ánh lại đành lòng quịt luôn, và dù biết là
có trả hết cả đời mình cũng không đủ, nhưng mà Ánh phải cố gắng trả được
chút nào hay chút ấy, không bằng cách này thì bằng cách khác. Đó là lý
do Ánh đến đây hôm nay và Ánh biết chắc rằng đó là lý do mà tất cả quý
vị cùng có mặt ở đây hôm nay, xin cám ơn quý vị.
|
*****
No comments:
Post a Comment